Thiền Cốc Số 3

Across The Universe
Đi Ngang Địa Cầu

Thành phố Quy Nhơn

Người đi một nửa hồn ta mất
Một nửa hồn kia bỗng dại khờ.

sample image

Lần đầu tiên vô tình Thiền Mỗ đọc hai câu thơ này trong chòi tranh của anh Dzũ Kha, người được xem như là người bút lữa giữ mộ nhà thơ Hàn Mạc Tử, Quy Nhơn. Hai câu thơ đã làm rung rinh cả con người của Thiền Mỗ.
Như thế là sao ?




Vua Bò Cạp: Có lẽ đó là một sự tuyệt vọng vô bờ bến ? …Thế rồi sao nữa ?

TM : Thiền Mỗ mua cả tập thơ Hàn Mạc Tử… Nghĩ mãi mà không ra ! Phải chăng đây là một gương mặt khác của tình yêu ?

Vua BC : Tình yêu có đủ nét mặt, vừa đẹp vừa buồn, vừa hy vọng vừa tuyệt vọng. Thế nên ông nên đi tu quách cho rồi !

TM : Có lẽ không đi tu đâu mà chỉ tránh mặt hết với thế giới bên ngoài, vì đi tu mà vẫn còn sự tiếp xúc thì sẽ còn những cám dỗ, và nếu mãi mơ tưởng một thoáng hình bóng ai đó đến thăm Chùa thì trong đầu đâu còn chổ cho Kinh điển !

Anh học trò : Đó chỉ là một cách biện hộ cho chai rượu dấu trong áo của ông Thiền Mỗ mà thôi. Khi uống bia rượu say xỉn, ông Thiền Mỗ cứ ám ảnh câu học được năm xưa « Thê ngôn túy tửu chân vô ích … », có nghĩa là nếu cưới vợ thì bà vợ sẽ cằn nhằn chuyện uống rượu. Sáng thức dậy cái đầu nhức như búa bổ vì bia rượu, lại còn bị bà vợ cằn nhằn thì làm sao mà chịu nỗi. Thôi chi bằng chọn rượu chứ không chọn đàn bà... Một giải pháp tốt cho chuyện chống lại cám dỗ của sắc đẹp .

TM : Hay lắm ! Hay lắm ! Hắn ta đã đánh trúng tim đen của Thiền Mỗ rồi đó .

Vua BC : Thế rồi đến bây giờ ông đã thuộc bao nhiêu bài thơ trong tập thơ đó rồi ?

TM : Thiền Mỗ chỉ đọc bài « Về Thăm Thôn Vỹ Dạ » và thuộc hai câu thơ đó thôi. Đọc Thôn Vỹ Dạ vì có câu :
« Ở đây sương khói mờ nhân ảnh »

Đúng thế, ở xứ Vô Lượng Cốc này rất ít nắng mặt trời, lúc nào cũng mưa ướt lạnh và âm u. Và khi đọc
… Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc…

Thiền Mỗ cứ thấy trước mắt mình nắng và lá xanh đang thay vào khung cảnh âm u của xứ Vô Lượng Cốc này

sample image

Anh học trò : Thế là ông Thiền Mỗ đã thành công trong chuyện đem nắng ấm ở VN về xứ Bỉ lạnh lẽo này rồi đó. Sức tưởng tượng của ông Thiền Mỗ mạnh thật. Thế nhưng thấy nắng mà có thấy nóng ấm không

TM : Mô Phật ! Mô Phật ! Tất cả chỉ là ảo ảnh … Nhìn thấy nắng và thấy nóng ấm trong tâm hồn như thế cũng đủ rồi. Đừng tham lam đòi hỏi nhiều quá !

Anh học trò : Thế thì ông Thiền Mỗ đi tìm làm chi cho mệt ?

TM : Thiền Mỗ này đi tìm cái gì đó, một cái gì để trấn núi, một cái gì mà từ đó, Thiền Mỗ không còn sợ hãi trước sự vô thường ...
Có lẽ vậy !

Bài Không Tên Số 3

Yêu nhau cho nhau nụ cười
Thương nhau cho cuộc đời
Mà đời đâu biết đợi
Để tình nhân kết đôi ...

Mùa thu

Mùa thu đang trở về ...
Đóng cửa lại ! Đóng cửa lại !
Đóng cửa Chùa lại
Kẻo không lá vàng lại bay vào khắp sân Chùa !

A

Người học trò: Ừ nhỉ ! mùa thu đang trở về. Trời bắt đầu trở lạnh. Lá cây đang chuyển thành màu vàng. Lá chưa rụng mà ông Thiền Mỗ này đã la hoảng

TM : Ah! Ta còn phải làm những tấm thiệp chúc mừng sinh nhật cho những người bạn sinh vào mùa thu...

Người học trò : Mùa thu có những bâng khuâng man mác của mùa thu. Còn mùa đông không khí có những huyền bí kỳ lạ của mùa giáng sinh.
Này ông Thiền Mỗ, ông có dự định làm trang cho mùa Giáng sinh năm nay không ?

TM : Trang web cho mùa Giáng Sinh ? Tâm hồn ta đã kiệt quệ, thân xác đã mệt mỏi, hai cái đầu gối bắt đầu đau nhức rềnh vang. Có cần thiết làm trang web không ?
Trong sự trầm tư nhập định đã có cái gì đó vượt thời gian. Theo Evagre le Pontique, đó là lời cầu nguyện không hình ảnh, không lời nói và không tư tưởng. Hành động "nghĩ đến" đã tự nó hoàn thành trọn vẹn trong thời gian. Lời nói ngôn ngữ cần phải có thời gian. Trong trầm tư nhập định, ta thấy tất cả hoà tan lại thành Một, trong đó tất cà những xung đột đều giải tỏa tan biến. Đó là điều mà Nicolas de Cues gọi là coincidentia oppositorum, nơi đó, ông ta thấy nguyên thủy của tâm linh. Dĩ vãng và tương lai hòa tan lại với nhau, đó là đơn thuần của hiện tại. Ta không còn thấy lo âu cho quá khứ và cũng không phóng ảnh một dự án cho tương lai

Nhà Sư Áo Đen : Con người được khắc sâu vào thời gian và thời gian cũng đã khắc sâu vào con người. Nhưng con người phải cuối đầu nghiêng mình trước thời gian. Cũng vì thế mà con người khao khát cầu mong Thượng Đế kéo hắn ta ra khỏi vòng thời gian để rồi đưọc đi vào thời gian thiêng liêng vĩnh cửu. Ở đó thời gian không còn tác dụng ảnh hưởng gì nữa .
Theo thánh Augustin , thời gian là một sự huyền bí. Ai cũng tưởng rằng mình hiểu rõ thời gian là gì, nhưng khi suy nghĩ thật sâu xa, hắn ta nhận thấy rằng thời gian hoàn toàn ở ngoài vòng kiểm soát của mình.

Anh học trò : Trong Confession - Lời xưng tội - , thánh Augustin viết : " Thời gian, đó là gì? Chẳng có ai đặt câu hỏi này cho tôi, Tôi chỉ biết trong câu hỏi này, tôi muốn giảng nghĩa, tôi cũng không biết nữa !"
Ông ta biết quá khứ là gì, biết tương lai sẽ là gì, nhưng hiện tại thì không bắt giữ được.

TM : - Meditatio Mortis - sự thực tập bằng cách tưởng tượng thấy cái chết của chính mình - có thể giúp chúng ta ý thức và cảm nhận được giá trị của thời gian. Mỗi giây phút này có thể là giây phút cuối cùng : như thế phải sống thật trọn vẹn.
Như thánh Benoît đã dạy cho các đệ tử của ông ta, " Trình diện trước cái chết của chính mình mỗi ngày sẽ dẫn đến cảm nhận mỗi giây phút này là thật quý báu." Những tu sĩ cảm nhận sự huyền bí của thời gian sẽ tự hỏi, "Sự hiện hữu của tôi có nghĩa là gì ? Hơi thở của tôi có nghĩa gì ở đây và ngay bây giờ ? Và ý thức về chính tôi là nghĩa gì ?

Nhà Sư Áo Đen : Phải chăng ân sủng tối thượng là quyền năng quên mình, không còn đặt câu hỏi và hoàn toàn tự tại trong cái đang là.

Nhìn Những Mùa Thu Đi

  Thân tặng tất cả các bạn sanh vào mùa thu.
Lem nhem tạp nhạp


Ông Thiền Mỗ muốn làm một cánh cửa có ổ khóa
đóng cửa Chùa, tìm sách học cái PHP và cái MySQL
nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thấy mất thì giờ
Đóng cửa Chùa
không phải vì sợ ăn trộm vào ăn cắp đồ
mà sợ ma quỷ vào quấy phá sự yên tĩnh .

B

Người học trò: Này ông Thiền Mỗ ! Ông đóng cửa Chùa đi chơi rồi lại treo bảng báo đi tìm nắng Việt Nam. Ông có tìm thấy không ?

TM : Đi nửa đường ta quay về, thấy tất cả chỉ là ảo vọng .

Người học trò : .....

TM : Con k'oei (con vật hoang đường chỉ có một chân) hỏi con cuốn chiếu :
- Làm sao mà anh lại có nhiều chân như vậy ?"
Con cuốn chiếu trả lời :
- Tạo hóa đã sinh tôi ra như thế, với cái mình dài và đầy cả chân hình chỉ nhỏ chung quanh. Tôi di chuyển như thế nhưng không hiểu tại sao.
Con cuốn chiếu đi hỏi con rắn :
- Bạn không có chân nhưng làm sao bạn lại đi nhanh hơn tôi, vật có cả ngàn chân ?
- Tôi không biết, Rắn trả lời, tôi trườn đi tự nhiên như vậy thôi.
Rắn lại đi hỏi Gió :
- Tôi đi tới trước bằng xương sống và bằng thân mình của tôi; anh không có thân mình, tuy nhiên anh lại đi từ biển miền bắc xuống biển miền nam dễ dàng, và đi nhanh hơn tôi. Anh làm cách nào vậy ?
Gió trả lời :
- Tôi thổi một cách tự nhiên, có thể đạt đến vận tốc làm cây ngã, nhà cửa mái nhà bị bay đi. Nhưng các anh là những sinh vật bé nhỏ thì tôi lại chẳng làm gì được. Như thế các anh mạnh hơn tôi. Chỉ có một loại người không ai chế ngự được; đó là những người đã nắm trong tay Nguyên Lý Sơ Khai của Càn Khôn.

Anh Học Trò : Nguyên lý đầu tiên là gì?

Vua Bọ Cạp : Khởi đầu của vạn vật là một thực thể vô hình vô tướng ( Nhất Nguyên ), một thực thể không cảm nhận ra được ( bất khả tư nghì ). Không có vật có năng lực cảm giác, không có tên gọi. Nguyên lý đầu tiên là Một, là vô hình tướng . Từ đó xuất phát ra một Tính Năng, từ Tính Năng này phát sinh ra vạn vật. Trong mỗi loài sinh vật đã có một dòng khác nhau định nghĩa hình thể của vật. Trong hình tướng sinh vật đã có chứa đựng tiềm ẩn Nguyên Lý trọng yếu. Mỗi sự vật có một cách hành động của nó, cách thức này chính là bản lai tự nhiên của vật. Như thế vạn vật là dòng dõi con cháu của Nguyên Lý Đầu Tiên. Dùng phương pháp của Đạo Lão, con người có thể đi ngược về nguyên thủy, hòa điệu với Nguyên Lý, với cái Vô tuyệt đối

Sư Áo Đen : Một người , sau một thời gian dài vắng mặt, trở về lại quê quán xưa, anh ta cảm thấy một sự hài lòng mà ngay cả những thay đổi, như là những nấm mộ mọc nhiều hơn, những ngôi nhà bỏ hoang đã xanh hoa cỏ dại, cả chín phần mười những người quen biết đã mất, cũng không làm giảm đi tình cảm này. Đó là bởi vì anh ta đã nhớ lại trong trí những gì của năm xưa, tách mình ra khỏi hiện tại. Đó là vì anh ta đứng lên cao, thoát ra ngoài tất cả những khung cảnh hiện tại.... Sư trở vê này, sự hòa tan này đuọc thực hiện không phải bằng hành động , mà là sự đứng dừng lại.

TM :Giống như một con chim, ngậm mỏ của nó lại, nín câm không hót nữa. Sự hoà điệu yên lặng với trời đất, một hình thể lặng lờ bên ngoài có vẽ như ngu khờ với cái nhìn của những người chẳng cảm nhận gì cả , nhưng thật sự đó là một đức hạnh thần bí, một tâm truyền với sự biến hoá của vũ trụ.

Sư Áo Đen : Tôi kể cho quý vị một câu chuyện nhỏ ...

Đó là một ngày nước lũ vào mùa thu. Hàng trăm con sông nhỏ đổ nước về con sông Hoàng hà, lòng sông sâu và rộng đến nỗi đứng từ bên này bờ nhìn sang bên kia bơ, mắt nhìn cũng không nhận ra khác biệt giữa một con bò hay một con trâu.Sức mạnh này làm vui mừng và làm hãnh diện ông Thần Sông. Thần Sông tự nhủ, trong thế giới này không có gì vượt trội hơn sức mạnh của ông ta.
Để tự trôi theo giòng nước, Thần Sông đi dần xuống biển miền bắc. Khi nhìn thấy biển cả trải ra xa tít ngoài tầm mắt, Thần Sông nhận thấy có cái gì rộng hơn cả lãnh thổ của mình. Thần Sông thở dài với Thần Biền Cả :
- Ngạn ngữ có câu " Kẻ biết ít thì tự cho mình có nhiều nhất". Tôi thật may mắn được đến học hỏi với bạn.
- Xin chào đón bạn, Thần Biển trả lời. Đúng thế, Một con ếch sống ở đáy giếng thì không có một ý niệm nào về biển cả; Ếch chỉ biết có cái vòng tròn của giếng nước. Loài sâu bọ sống một mùa, sinh ra và chết cùng trong mùa hạ thì chẳng biết thế nào là tuyết lạnh mùa đông. Khi đi ra khỏi lòng sông chật hẹp, bạn thấy đại dương không giói hạn. Bây giờ đã nhận thấy thiếu sót khiếm khuyết của mình, bạn mới có thể theo học môn học cao hơn.
Hãy nghe này, trong tất cả những gì liên quan đến nước, biển cả là lớn nhất. Bao nhiêu con sông lớn nhỏ đều đổ vào đó không ngừng nhưng vẫn không làm tăng sức nước. Biển cả lấp đầy bao nhiêu hố thẳm nhưng vẩn không giảm. Không có nước lũ, không có nước cạn như những con sông, mựt nươóc lúc nào cũng như nhau. Lãnh thổ đế quốc của ta là như thế đó. Tuy nhiên, sự bao la như vậy không làm cho ta kiêu ngạo. Tại sao? Tại vì khi so sánh với trời đất, với vũ trụ, ta thấy nó thật nhỏ bé. Ta cảm thấy như là một viên sỏi, một bụi cây trên một ngọn núi lớn. So với vũ trụ bao la, những hố thẳm trong lòng biển cả chỉ là những lỗ nhỏ. Tất cả nhân loại so với vật chất trong vũ trụ cũng như môt sợi lông so với cả thân hình con ngựa...

Chợt nhớ lại những lý ngụy biện của thời gian về ý niệm lớn nhỏ, Thần Sông hỏi :
- Như thế từ nay tôi có thể xem vũ trụ như là biểu tượng của sự bao la và một sợi lông như là biểu tượng của vật nhỏ bé ?

- Không phải như vậy, Thần Biển trả lời, vũ trụ hiện tại không phải là biểu tượng cho sự rộng lớn tuyệt đối. Bởi vì số lượng này không cố định. Nó thay đổi theo thời gian, theo sự biến hóa. Khi nhìn sự việc như vậy, mọi sự thay đổi hình dạng bên ngoài, tuyệt đối trở thành tương đối. Trong hướng nhìn của khoảng cách vô tận, sự khác nhau giữa lớn và nhỏ bị xóa bỏ; Trong sâu chuổi vô cùng, thời gian giữa quá khứ và tương lai cũng không có; và từ đó, dĩ vãng không làm cho ta ưu tư, hiện tại cũng không làm ta thích thú. Với ai đã nghiệm thấy khoảng cách này, thấy chiều sâu này, sự sống không phải là hạnh phúc mà sự chết cũng không phải cái rủi ro ; bởi vì hắn ta đã biết tuần hoàn thay đổi, không có gì vĩnh cửu. Cái không biết của con người nhiều hơn cả cái nó đã biết.

Bằng lòng vì đã gặp một hiền triết, Thần Sông tiếp tục hỏi :
- Vài triết gia dám khẳng định là, vật thể thu nhỏ lại tân cùng sẽ thành không, và vật thể nở rộng ra tận cùng sẽ thành vô tận. Đúng hay sai ?

- Cũng đúng mà cũng không đúng. Vật tận cùng nhỏ tinh vi có thể nhận ra được, đó là cái cốt tủy trừu tượng. Cái căn bản khuếch rộng vô tận đo lường được là vật chất cụ thể. Hai thực thể cốt tủy và vật chất này khác nhau, nhưng cả hai hiện hữu trong tất cả những loài sinh vật. Con số không (∅), đó là cái gì toán học không thể chia cắt được nữa; Vô tận (∞) đó là cái mà những con số không thể đạt tới được , không thể vượt qua được. Ngôn ngữ có thể diễn tả vật cụ thể nhưng chỉ có tư tưởng mới đạt tới lãnh thổ của trừu tượng. Và hướng theo những trực giác không thể diễn tả này, người hiểu biết nguyên lý hành động khác với người tầm thường, nhưng không khinh khi coi thường họ, bởi vì biết họ không có cùng một trí huệ.

Anh Học Trò : Nếu tôi hiểu, phải xem xét sự vật một cách khách quan và tương đối, tất cả những danh vị lớn là lớn so với những gì nhỏ hơn mình, những gì gọi là nhỏ là so với những gì lớn hơn; Đứng về phương diện lợi ích tiện dụng, kẻ được gọi là ích lợi bởi vì anh ta biết làm; Kẻ nào vô ích bởi vì hắn ta không biết làm. Đứng về mặt giao tế, ai cũng có cái làm kẻ khác thích, nhưng cũng có một mặt làm cho người khác ghét.

TM : Break ! Not That Funny ....

Not That Funny


   .... Ông Thiền Mỗ này điên mất rồi !

It's not that funny is it
When you don't know what it is
But you can't get enough of it
If's not that funny is it?
Don't blame me!
Please, please, please!
I didn't wanna bleed so
I didn't wanna be this late
So don't make me wait!

It's not that funny is it
No one to turn you on
All your hope is gone
It's not that funny is it?
Don't blame me!
Please, please, please!
You're here cause I say so
Didn't wanna be this late
So don't make me wait
Don't make me wait!
.................................
Here comes the nightime looking for a little more
Waiting on the right time somebody outside the door.

TM : Ừ nhỉ ! ...

Never Going Back Again ( Không bao Giờ Trở Lại)



She broke down and let me in
Made me see where I've been
Been down one time
Been down two times
I'm never going back again
You don't know what it means to win
Come down and see me again
Been down one time
Been down two times
I'm never going back again
.........................