sắc sắc lại zéro zéro
chuvươngmiện
[năm 1822]
đời lên voi xuống chó là chuyện vặt
khi giầu nằm trên phản khi nghèo nằm dưới đất
nằm giường nằm vơng ngồi thức đêm?
người họchành chữ nghĩa đọc [dưới mái tây hiên]
người b́nh dân hát ḥ vănchương truyềøn khẩu
có những thầy khóa thi hoài chả đậu
thành tú mềm tú kép tú đơn
có thầy làm nghề dậy trẻ thầy thuốc thầy bói thầy đờn
có thầy hát chầu văn để lên hầu bóng
ta cũng nhà nghèo tổtiên cày ruộng
tích đức để đời bắt ốc ṃ cua
cuối triều Lê giặc nổi 4 mùa
giặc trong có kiêubinh tamphủ
giặc ngoài th́ bủa xua cả đàn cả lũ
lớp theo quận he Nguyễn Hữu cầu
rồi TâySơn ra bắc loạn ngập đầu?
hết Đinh Tích Nhưỡng lại phe Nguyễn Hữu CHỉnh
cơng rắn cắn gà nhà đón TônSĩnghị SầmnghiDống
rồi triphủ Điền Châu là Hứa thếHanh
đi vạ ra như chốn không người chốn thănglong
dân đen lê dân vôcùng giankhổ
góp bao nhiêu gió thành cơn băo tố
nào Long Nhượng tướng quân nào VũvănNhậm
Ngô thời Nhậm Ngô Văn Sở
nào chiến đoàn voi chiến đoàn ngựa uy hùng
có mấy ngày xuân dẹp hết lũ giặcThanh
g̣ đống đa xương thù phơi thành băi?
chưa yên được mấy năm Gialong đánh lại
lại máu xương Nam Bắc đổ ra?
năm 1802 thống nhất sơn hà?
ta kéo thân tù gần 18 năm chẵn
xưa ngủ chung với giainhân giờ ngủ chung với rệp rận
ngẫm cho cùng cũng chả có chi vui?
tù từ vua cha [ vua con đăng cơ thả ra ngoài]
lại tựdo thêm vài năm nữa?
ta hỏi thăm cổnguyệtđuờng không ai biết cả?
chỉ mơ hồ rằng nương tử đi tu
ta từ đế đô xuống hảidương đi qua namsách
mua gói xôi mấy bánh đậu xanh , bánh khảo kẹp nách
vừa đi vừa ăn đến sông phú lương
hỏi thăm đường đến được chân núi bạch vân sơn
bây giờ gọi nôm na là yêntử
dẫy núi ṿng cung của huyện thành Uông Bí
leo qua trọn núi là tỉnh bắcgiang
nương tử tu thành sư bà ở chùa Giải Oan
suốt ngày ngoài 2 bữa ăn ngồi diệnbích
vôcảm vôniệm vô giác [không tiếp khách]
có ǵ đâu? đời tứ đại giai không?
Cóc ngồi uống trà mạn ngoài cổng tam quan
nh́n vào Phật đường rưng rưng nước mắt
1 người Phật gia 1 người trần tục
có cũng như không ? có để làm ǵ?
chiếc ao nâu sồng quẳng gánh lo đi
theo chiếc lá cuối mùa rơi về gốc?
ta đâu có nghĩ ta là tổng Cóc?
tóc bạc phơ ngồi ở trưốc ngôi chùa
nghe hồi chuông thu không vừa tỉnh vừa mơ
rất lỡ cỡ giữa bến đ̣ bến giác?
rất phânvân vàng giả và vàng thật
rất nát ḷng v́ cuộc sống phù du
nương tử ơi nàng cứ vậy mà tu?
không thơ văn xướng họa có khi thành chánh quả
ta lục dục thất t́nh trong ḷng nhiều quá
lại tham sân si nặng bụng quá nhiều?
bao tộit́nh cũng chỉ tại v́ yêu?
nếu bỏ được dễ đi t́m cơi phúc
bao nhiêu nạn trút lên đầu tổng Cóc
trả kiềp này không hết trả kiếp sau?
Hồ Xuân Hương ? gặp nhau nữa ? ở kiếp nào?
|