Trần Nghi Hoàng

NHẬT NGUYỆT BUỒN NHƯ NHAU
(Tặng TTBG)


nàng là đóa phù vân
nở rực chiều thái thậm
trên vạn nỗi ăn năn
rớt tiếng đàn phong vận

ngọn nến đời chưa tắt
nên đêm còn lưu ly
tiếng đàn nàng tự tử
trong giọt rượu nhu mì

ta gõ bàn ngâm lớn
một bài thơ không tên
bài thơ từ kiếp đó
ta dường như đã quên

nàng cười khoe răng ngọc
môi đỏ bầm máu pha
ôi! trần gian sa mạc
còn chiếc bướu lạc đà
tiếng hò reo chất ngất
ta vinh quang đóa sầu
trái tim người bật khóc
trong bàn tay đêm thâu

ngọn nến đời vẫn cháy
sao đêm đã vô cùng?
bàn tay đêm què quặt
trên ngực nàng thanh xuân

nàng ngủ bên gối lạnh
ta ngồi nhìn sao băng
giấc ngủ nàng thường trụ
nên ta thức cũng đành

ở giọt sương lá ổi
có cơn mưa ngọn nguồn
ta chập chùng hơi thở
là giông bão loạn cuồng

nàng đau thương giấc ngủ
giọt lệ tròn như trăng
môi hồng nàng mếu máo
trăng ướt nhòa tơ măng

mái đông chim đã hót
mái tây hoa nở rồi
ôi đóa hoa thược dược
nở một mình đơn côi

nàng miệt mài ngon giấc
mặt trời mọc đêm thâu
vì nàng không chịu thức
nhật nguyệt buồn như nhau

vung gươm cùn ta múa
nàng nhoẻn miệng cười ngoan
ta ngâm bài thống hận
từng câu không xuống hàng

tóc nàng bung chăn gối
đen như dòng sông điên
đóa phù vân nở vội
nàng thức giấc tự nhiên

ta ôm nàng thật sát
như bao lần đã ôm
tóc nàng thơm như mật
của loài ong dị thường

giọt lệ nàng lúc ngủ
còn đọng trên khóe môi
giọt lệ trăng nở đủ
sáng nguyên một góc trời

với tình yêu vô lượng
ta mở nàng nghiêm trang
trên bàn tay chiêm ngưỡng
và hôn nàng miên man
[]