Ngồi hong nắng chiều
Trần Tuấn Kiệt



Mang linh hồn thế giới
Ta ngồi chơi một mình
Mang linh hồn trần giới
Có gì đâu buồn tình
Mối sầu tự dưng nổi
Một cồn cát trắng tinh
Ta ngồi chơi chờ đợi
Con đà điểu vô hình

Ðêm bủa vây mành lưới
Ðêm giăng mắc sa mù
Buổi chiều ơi ngừng lại
Nắng vàng lưng bồ câu

Người dựng nhà tiếng nói
Ta nuôi vầng trăng thâu
Ðứa bày ra chiến trận
Em chùn gót lãng du

Cành cây bỗng reo hoài
Ta ngại chiều hoang vắng
Ta ngại nhiều mộng mị
Từ sanh ra ngó đời

Thôi đành buông tiếng hát
Vu vơ giữa vô thường
Gọi trẻ thơ dạy bảo
Ðôi chút tình yêu thương