Sao Khuya
HÓA THÂN


Ta bỏ non cao tìm về phố chợ
Vác theo mình tiếng khóc bơ vơ
Mồ ma kỷ niệm chưa xanh cỏ
Ta gục đầu đốt hết các vần thơ
Ta bỏ phố phường về nơi biển vắng
Trốn thế nhân mặt trắng như vôi
Bầy dã tràng giỡn đùa trong nắng
Ta bỗng nhập hồn theo con sóng xa khơi