Kamy
EM VÀ QUÊ HƯƠNG TÔI SẦU RŨ


Kể như là, em ngồi lại
Không một chút hồng trên má thanh tân
Với khoảng tối ngậm ngùi trong hai mắt
Bờ vai buồn trĩu nặng tháng năm ṃn
Tôi đứng nơi này t́m em rồi bỗng
Tim rũ héo nhớ quá ngày vàng son
Trời quê hương tuổi lớn nắng hanh vàng
Bây giờ đây mưa mù trên khắp lối .
Mưa...
Như hồn tôi sầu một nỗi mênh mang
Ngoảnh mặt lại nh́n:
Ôi đất xưa rời ră
Lời ca dao không giữ nổi bàn chân
(Lời ca dao muôn đời ru tôi bé lại
Ru em hiền ḥa trong bóng mát mẹ cha)
Thôi đành quên để đành đoạn nhớ
Quê hương tôi, em và quá khứ hiển linh.