Khoát Nhiên BIỂN VỌNG tôi yêu em như vẫn hoài yêu biển biển của tôi xanh một trời tuổi dại sóng âm vang ngân dài thời mộng ảo có em cười trong mắt nắng xôn xao rồi em xa và biển cũng xa tôi lạc mất em trong rời ră tiếng đời tôi lạc mất tôi trong vội vă cơi-người-ta nơi chốn ấy vây quanh sầu mộ địa nơi chốn ấy bụi trần xô cuốn hết dấu t́nh xưa phai nhạt nỗi đời chia bên cơi lạ |
![]() sao tôi hoài tưởng nhớ biển ru hời êm dịu những đêm mơ (nocturnes buồn, ballades thuở ngày xưa) chiếc cầu trắng và những ngôi nhà trắng làn gió mặn thơm lùa qua tóc ngắn tiếng thở dài êm ái của mù khơi em có biết? Em là biển muôn đời ru tôi đó. |