(Tặng chị TTBG)

t́nh yêu tôi
như một ngôi sao vừa tự tử
trên bờ cát lấp lánh
ánh trân sa
vực sâu của bầu trời
chết đuối trong ḷng đại dương
đen tối
như đôi mắt nh́n thăm thẳm
của một kẻ t́nh si
nỗi buồn đưa hai tay nâng lấy
khuôn mặt trái tim tôi
dịu dàng ve vuốt
chôn cất nỗi đau dưới chân đời
chiếc cầu thang h́nh trôn ốc
Khoát Nhiên
AI CA





nơi những bài thánh thi
vang lên trong mộng tưởng
kỷ niệm được nhặt từ khung cửa sổ
của đêm hôm trước
em đă ném quăng đi. Một tiếng kêu
khô lịm. Âm harmonic rơi tan
trong tịnh lắng
ôi chiếc nhẫn màu hoàng hôn
có ai buồn nhặt lấy?
trơ vơ trên nền đá lạnh
một góc đường. Cái ṿng tṛn
oan khốc của riêng nhau
trói quanh đời. Xiết tim tôi
rướm máu. Đă nhiều năm....

(Cali. Nov.1996)