Sự khước từ của phố

Đa Mi





Tôi vào thành phố bằng tiếng chuông ở cuối con hẻm 
Không phải chuông nhà thờ 
Không phải chuông chùa 
Chỉ là một tiếng chuông rất nhỏ 
Người ta gõ để táng một linh hồn 
Hay táng một kỉ niệm


Thành phố 
Những ngày mưa toàn nước 
Giống như sông 
Hay đúng hơn 
Giống như là biển cả và con tàu Noé 
Ai cũng đi tìm con đường ngắn nhất 
Để trốn những dòng sông 
Mà tôi dẫm phải bàn chân thiếu nữ 
Mềm. Và đẫm nước 
Cùng nhau chạy trốn
 

Thành phố 
Buổi tối cũng có lên đèn 
Giống như là những ngọn nến 
Trong tiếng chuông tống tiễn 
Một vài người bạn 
Hay nhiều người bạn khác 
Tống tiễn nhau bằng những ly rượu 
Để chờ ngày về cõi 
Nhìn đâu cũng thấy buồn
 

Tôi vào thành phố 
Chẳng bao giờ là phố của tôi 
Nhiều khi rất thèm 
Nhấm nhẳn một cọng rơm và nằm ngửa ngó trời 
Một vài thằng bạn cười chỉ thấy toàn răng 
Không có đứa nào khóc 
Ở phố cũng vậy 
Chẳng thấy đứa nào khóc 
(dù thật ra, rất nhiều đứa thèm khóc) 
Bọn nó cũng cười 
Nhưng cũng giống như mình thôi 
Làm sao hả hê được 
 

Tôi vào thành phố 
Nhận bà con hàng họ 
Nhận làm quê hương 
Tất tật trên tin nhắn. Trong cái điện thọai cầm tay 
Những anh em ôm nhau. Cọ râu vào má nhau ngột ngạt và nhột nhạt 
Và cả nhợt nhạt 
Nói: tao thương mày lắm! 
Tôi cũng thương anh 
Có lẽ. Nhưng tôi thương tôi hơn 
Tôi thèm tôi 
Một buổi chiều rất vàng 
Hóng hớt chờ khói bếp mẹ tôi thổi cơm 
Mà quây lại cái mâm bốn thằng đực rựa với một chén nước mắm 
Anh em làm trò với nhau
 

Thành phố nhận tôi 
Như nhận thêm một nỗi buồn 
Trong cái hồ lô hàng triệu triệu nỗi đau đời lãng nhách 
Nhiều khi muốn gây án mạng 
Lại sợ scandal 
Nhiều khi muốn giết quách ai đó 
Lại sợ kẻ khác sẽ buồn
 

Buổi tối cúp điện 
Đốt một cây đèn cầy 
Ngó mình trong bức vách 
Hình như đó mới chính là mình 
Đã quá lâu rồi 
Mình đang ở trong một người khác! 
Giống như 
Phố khước từ mình...