Cha còn nghe tiếng thở dài con?
Nguyên Nghĩa tám năm mất mẹ - buồn chưa dứt hồn còn đau xé vết thương sâu nhìn di ảnh nến soi vàng vọt giọt lệ nhiều khi ứa bất ngờ. bỗng vỡ òa ra thành tiếng nấc hồn sớm nay thêm vết chia lìa trời trở xám màu mây tang tóc đời mùa đông, người khóc cha đi. ứa đi! này lệ, thành mưa đẫm nước mắt muôn đời vẫn chảy xuôi lệ ơi, nghĩa mẹ ân cha nặng chảy giùm tôi dốc ngược lên trời! lúc cuối đời cha khi ngã bệnh nhắc, thằng con mất dạng đâu rồi? hăm mốt năm trời hun hút bóng cơ hồ không nhớ có cha đây. |
tám năm mẹ mất - không về được đủ suốt đời ân hận nghe con! nghe nhắc con thêm buồn đứt ruột cha trông con sẽ đợi mỏi mòn. van cha, cứ thế, con ngồi lặng nói sao, hà cớ chẳng về thăm thâm ân cha mẹ cho đời sống cân thước đâu đo nổi vô cùng! lỡ có là chim, còn hiểu được vì đâu, biền biệt tận chân mây làm kiếp người sao con chọn nghiệp dang cánh bay tít tắp đường dài? sớm nay tin vội: cha yên ngủ nhắm mắt rồi chưa thấy mặt con mơ hồ nghe tiếng cha trong gió con con ơi bất hiếu chưa từng! cố dõi mắt trông ngoài vô tận thấy gì đâu người khuất núi xa chỉ thấy bóng con đầu cúi xuống tay run run bưng mặt đầm đìa. hồn thương tiếc gửi cùng nhang khói tro bụi: cha, vừa rắc xuống sông nước chảy dòng xuôi hay ngược lại cha còn nghe tiếng thở dài con? (tháng giêng Tân Tỵ) |