![]() Ttbg NGƯỜI BẠN Ta hát nghêu ngao khúc nhạc sầu Tiếng hát ngân dài trong đêm sâu Hát rằng: Trời đất bao la quá Ta có dành được chỗ nào đâu? Ta viết câu thơ tự thuở nào Rồi một mình ngâm giữa đêm thâu Ngâm rằng: Thiên hạ đông người quá Ta biết tìm tri kỷ nơi nao? Ta cất lên tiếng sáo u hoài Thê lương ai oán tận trời cao Than rằng: Con Tạo đành hanh quá Cứ mãi trêu đùa kẻ tài hoa! Ta ngắm muôn sao tự mỉm cười Ngắm ánh trăng vàng soi nơi nơi Trong đêm trắng lạnh lùng im vắng Trăng với sao là bạn ta thôi! Nghe thoáng đâu đây có tiếng cười Dịu dàng, êm ái, chẳng lả lơi... Ô kìa! Ta còn người bạn nữa Chính là nỗi cô đơn khôn nguôi |