Chết theo sông trăng

Hồn sông trăng, từng đêm cùng cõi lạnh
từng đêm buồn, buông thả
tiếng nguyệt cầm.
Từng đêm vắng, thuyền xưa vỗ sóng
Lòng ta ngạt ngào da diết dáng thanh âm.
Một thoáng dung nhan
Khung trời mắt biếc.
Đêm nụ hoa, tình một sớm lặng câm.
Đùa với gió, trăng người sao tha thiết
Dù mai kia ta lìa cõi âm thầm.
Ta sẽ gọi sông trăng cùng núi lạnh.
Một phút sầu, một biền biệt trăm năm.
Kìa, muôn thuở hạt cát buồn trong gió
Cuối trời mê trăng ủ rũ xa xăm.
Hắt hiu một bóng ai mời gọi.
Ta sao đành vĩnh biệt tiếng mưa xanh
Ta sao thành một kẻ ngu ngơ khờ dại.
Bởi trăng em, ngọt lịm giấc ngủ, môi mềm.
Trong khoảnh khắc tan đi
cùng biển rộng.
Hỡi hư vô,
Sao nỡ giấu giọt lệ sông Hằng?

tô mặc giang